Mâu thuẫn đến từ đâu?
Giữa con người và con người, mâu thuẫn lớn nhất nằm ở hai chữ : mong đợi. Khi nào ta bỏ được bức màn mong đợi kỳ vọng xuống, thì người kia mới thể hiện là chính họ cho ta thấy. Ta mới biết thế nào là chấp nhận mới có yêu thương
Nếu đối phương là con mình, thì những kỳ vọng của bạn là quá đáng. Vì bạn là người tạo ra con với gene của mình. Nuôi dưỡng con với môi trường của mình. Bạn kỳ vọng gì khi chính mình là người đã làm nên tất cả điều này? Khi bạn không cho con được tình yêu thương thật sự trong tuổi thơ, phê phán trách móc, bỏ mặc con với cảm xúc chính nó. Nó k được yêu được hiểu thực sự mà chỉ sống cho bạn vui lòng. Rồi bạn kỳ vọng nó nghe lời, xử sự …hiếu thảo, hiểu biết… chừng nào bạn còn bưng hết những thứ mong cầu vô lý đó đặt lên con mình. Thì đứa trẻ sẽ còn là nạn nhân của chính cha mẹ nó.
Trong hôn nhân, tôi thấy cặp đôi nào kết hôn ko quá thần thánh tình yêu và yêu nhau nhẹ nhàng thôi, thậm chí k quá yêu từ đầu thì lại bền chặt hơn cập đôi yêu chết yêu sống lúc đầu. Vì sao? Đơn giản vì bạn xây quá lớn cái hình tượng ” chồng mình thật lãng mạn/ giỏi giang…” hoặc ” vợ mình thật ngoan hiền đảm đang…” , lúc đó khi về bên nhau bạn trở nên mong cầu. Có thể người đó có những điều đó thật nhưng bạn cũng đâu có nhận ra, bạn bận chuyện…lo lắng mình ko có cái mình muốn. Cái bạn nhìn ko phải người đó, mà là mong đợi của chính mình.
Trong công việc, bạn mong cầu quá nhiều nơi nhân viên, nơi sếp, nơi đồng nghiệp, những mong cầu đó làm chính bạn ko thể gần gũi người khác nữa. Bạn bắt đầu phê phán, xét nét, sao họ không làm thế này thế kia…
Tựu chung lại , bạn đứng ở một vị trí của cách xử sự rất thấp của trách móc và đang làm nạn nhân của ai đó để mong đợi người khác làm… vĩ nhân cho mình. Ngoại trừ người đối diện của bạn là ..vĩ nhân thực sự, hiểu biết thực sự, còn lại 80% con người là giống mình. Nên cho dù có kêu gào, mong đợi hay cố thao túng cách nào, bạn cũng sẽ chỉ nhận được cái mình cho đi: cho trách móc nhận về trách móc, cho giận hờn sẽ được giận hờn, cho mong cầu sẽ chỉ nhận mong chờ thất vọng. Tất cả chỉ làm mối quan hệ của mình trở nên tồi tệ mà thôi.
Cho nên, khi tấm màn mong cầu rớt xuống, hoàn toàn tan hết khói sương, ta chỉ nhận ra cái người kia đang là, nếu ta chấp nhận, nghĩa là ta yêu, nghĩa là ta cho người ấy được cơ hội để là chính họ trước đã. Và nếu ta quyết định cùng họ trưởng thành, hãy yêu trước đã. Chấp nhận trước đã và cùng nhau bước tiếp trên đường đời.
Bạn nên nhớ, bạn luôn có thể yêu thương dù ko bước tiếp trên đường đời với ai đó, nếu họ k phù hợp: chồng /vợ bạn , đồng nghiệp/ đối tác.. Chấp nhận ko có nghĩa là chịu trách nhiệm cho cuộc đời họ bằng cuộc đời bạn nên cũng ko bao giờ cần chia tay một cách tổn thương, chia tay chẳng phải là ơn phước cho cả hai sao?
Nhưng có 2 người bạn luôn có thể đồng hành cùng với tất cả yêu thương, gọi là “Karma ( quả/ nghiệp)” của bạn cũng đúng, vì ko thể đuổi đi, không thể chối bỏ : đó là chính mình và tấm gương phản chiếu chính mình : con mình.
Nên có thể bỏ việc, bỏ chồng chứ ko thể bỏ con. Cũng chả thể tự tử để chối bỏ chính mình.
Chấp nhận tất cả của con là chấp nhận chính mình. Chấp nhận sự bất toàn của chính mình trong quá khứ với tất cả yêu thương.
Bạn có còn thất vọng về con ko? Hay còn thất vọng về chính mình?
Nếu ko còn nữa,
thấy quá khứ là hư không ,
hiện tại mới là quà,
khi ta cười xòa
với tất cả,
là ta đang trở lại với yêu thương.
Chào buổi sáng thứ 5 nhé.
Catherine
Hotline: 0868.599.139